Em như con sẻ nhỏ
nép mình trong ngói nâu
trời mùa đông đầy gió
nhớ anh rưng rưng... sầu
Những câu thơ chẳng nói
những lời yêu lặng thinh
có bao giờ em hỏi
Ta thương em hơn mình ?
Qua bao mùa trở gió
mọi thứ về bình yên
ta một đời khát nhớ
đôi mắt em rất hiền
Nhưng rồi ai cũng khác
mong nhớ đầy... lại... vơi
Ta như vì sao lạc
lẻ loi rơi bên đời.
Nguyen Đang Thanh