Và thế là sau ngần ấy tổn thương,
Em lại trở về điểm bắt đầu làm một con người khác,
Và thế là sau bấy nhiêu tan nát,
Em biết mình phải quên!
Dáng vóc, hình hài hay đơn giản là tên,
Gạch xoá chênh vênh giữa hai chiều thương nhớ,
Em ngủ đi thôi đừng ép mình trăn trở,
Ép nợ ép duyên sẽ nhận lại chán chường!
Cô gái à! Dù thương vẫn còn thương,
Nhưng lí trí bảo niềm tin đã vỡ từ hôm ấy!
Cô gái à! Sau rất nhiều sâu đậm..
Anh ta ở đâu khi em mỏi gối chân chùn?
Mùa thu sầu cho vạn kiếp đời chung,
Ai khóc riêng em, em khóc riêng ai, người có biết?
Thứ em mang về là khổ đau, thua thiệt..
Phải mất bao lâu để cay nghiệt mất dần?
Em thương mình, đừng làm tội bản thân!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét