Em trở về với chính mình thôi
Lẻ loi cô đơn võ vàng từng đêm vắng
Người yêu em đâu mà dại khờ như nắng
Cứ hồn nhiên yêu như thể lần đầu!
Đau đến tận cùng lại chẳng thấy đau
Em câm nín mắt nhìn trống rỗng
Sao em mãi cứ hoài mơ mộng
Kiếm tìm chi ảo ảnh một tình yêu.
Em về với em...chiều lịm chết trong chiều
Tự cầm dao đâm ngực mình đau nhói
Làm sao quên những lời người đã nói
Anh bên bồi- em bên lở ...nông sâu...
Sông mải mê thao thiết chảy về đâu?
Đôi ta xuôi dòng định mệnh
Vẫn biết rằng sau mưa trời sẽ tạnh
Khoảng trời em không có nắng bao giờ!
-Trà Hoa Nữ-
0 nhận xét:
Đăng nhận xét